VĂN TẾ CỐ ĐÔ HUẾ TẾT MẬU THÂN
1968
Hỡi ơi !
Ghi đôi dòng thành kính giải oan
Viết dăm chữ chân tình thổ lộ
Đêm trừ tịch “pháo chuột” oang oang
Tối Giao Thừa súng thù thét nổ
Cả gia đình đoàn tụ vái ông bà
Đủ cháu con xum vầy lạy tiên tổ
Nhớ linh xưa
Trời vốn khó lại lắm thiên tai
Biển đã mặn còn nhiều bão tố
Đất vua chúa không chịu cúi đầu
Máu Hoàng tộc chằng hề từ bỏ
Nền văn hóa kín đáo tự hào từ đó đến nay
Nếp phong tục lễ nghi tôn kính tự kim chí cổ
Gái buôn thúng bán bưng cũng e lệ vạt áo dài
Trai kéo xe dắt ngựa còn thị oai đôi guốc gỗ
Tiếng đàn tranh sầu mênh mang trời ngoảnh cúi đầu
Giọng Nam Ai buồn thắm thiết mắt nhòa lệ nhỏ
Ôi thương thay !
Chén cơm tách rượu ngày Tết mong tổ tiên chứng kiến lòng thành
Miếng bánh chén trà tháng Giêng mời ông bà giám minh dạ tỏ
Lệnh đình chiến ba ngày mà sao bọn bay
Báo ngưng bắn bốn bữa cớ chi tụi nó
Khét mù nào khói súng khói nhang
Ầm vang kìa pháo bay đạn nổ
Lời khấn nguyện còn ậm ự vành môi
Tiếng gọi nhau lùng bùng cần cổ
Thì máu ấy tan hoang
Bỗng thân này sụp đổ
Xác chết cong queo nằm chật cả phường
Máu tanh lênh láng chảy ngập con phố
Rồi thì tập thể dùng một huyệt chung
Nào là từng đoàn sống cùng một mộ
Chị kia bị trói tay
Anh này thời vỡ sọ
Năm mươi năm nhắc tới dạ còn căm
Nửa thế kỷ khơi lại lòng vẫn sợ
Thành phố Huế phơi trắng khăn tang
Khắp đường làng xếp hòm sơn đỏ
Chuyện tủi nhục xưa ấy chưa quên
Lũ đồ tể tới nay còn đó
Cũng chỉ bởi chúng đòi tầm xới để ghi nhớ chiến công
Thì hỏi sao không đào mồ móc mả chửi cha chúng nó
Chúng ca hát nhảy múa trên những xác người
Hồn căm hận oán hờn dưới hầm nguyệt mộ
Miệng hô hào xuân tới nên quên
Dạ tuyên bố Tết về xóa bỏ
Mà chúng bày chuyện nhớ Tết Mậu Thân
Chả ai khiến vinh danh năm con chó
Nếu hối hận thương dân thì hãy lập án thư
Hay ăn năn yêu lính sao không ra viếng mộ
Mả mẹ chúng bay
Mồ cha bọn nó
Đảng chiến thắng nhờ trò bịp lừa
Cộng sản thua vì lo xiên xỏ
Hỡi linh xưa
Những người trước đã bị giết oan
Người năm cũ bị chôn không tỏ
Có linh thiên xin về thượng hưởng
Đồng Văn
1968
Hỡi ơi !
Ghi đôi dòng thành kính giải oan
Viết dăm chữ chân tình thổ lộ
Đêm trừ tịch “pháo chuột” oang oang
Tối Giao Thừa súng thù thét nổ
Cả gia đình đoàn tụ vái ông bà
Đủ cháu con xum vầy lạy tiên tổ
Nhớ linh xưa
Trời vốn khó lại lắm thiên tai
Biển đã mặn còn nhiều bão tố
Đất vua chúa không chịu cúi đầu
Máu Hoàng tộc chằng hề từ bỏ
Nền văn hóa kín đáo tự hào từ đó đến nay
Nếp phong tục lễ nghi tôn kính tự kim chí cổ
Gái buôn thúng bán bưng cũng e lệ vạt áo dài
Trai kéo xe dắt ngựa còn thị oai đôi guốc gỗ
Tiếng đàn tranh sầu mênh mang trời ngoảnh cúi đầu
Giọng Nam Ai buồn thắm thiết mắt nhòa lệ nhỏ
Ôi thương thay !
Chén cơm tách rượu ngày Tết mong tổ tiên chứng kiến lòng thành
Miếng bánh chén trà tháng Giêng mời ông bà giám minh dạ tỏ
Lệnh đình chiến ba ngày mà sao bọn bay
Báo ngưng bắn bốn bữa cớ chi tụi nó
Khét mù nào khói súng khói nhang
Ầm vang kìa pháo bay đạn nổ
Lời khấn nguyện còn ậm ự vành môi
Tiếng gọi nhau lùng bùng cần cổ
Thì máu ấy tan hoang
Bỗng thân này sụp đổ
Xác chết cong queo nằm chật cả phường
Máu tanh lênh láng chảy ngập con phố
Rồi thì tập thể dùng một huyệt chung
Nào là từng đoàn sống cùng một mộ
Chị kia bị trói tay
Anh này thời vỡ sọ
Năm mươi năm nhắc tới dạ còn căm
Nửa thế kỷ khơi lại lòng vẫn sợ
Thành phố Huế phơi trắng khăn tang
Khắp đường làng xếp hòm sơn đỏ
Chuyện tủi nhục xưa ấy chưa quên
Lũ đồ tể tới nay còn đó
Cũng chỉ bởi chúng đòi tầm xới để ghi nhớ chiến công
Thì hỏi sao không đào mồ móc mả chửi cha chúng nó
Chúng ca hát nhảy múa trên những xác người
Hồn căm hận oán hờn dưới hầm nguyệt mộ
Miệng hô hào xuân tới nên quên
Dạ tuyên bố Tết về xóa bỏ
Mà chúng bày chuyện nhớ Tết Mậu Thân
Chả ai khiến vinh danh năm con chó
Nếu hối hận thương dân thì hãy lập án thư
Hay ăn năn yêu lính sao không ra viếng mộ
Mả mẹ chúng bay
Mồ cha bọn nó
Đảng chiến thắng nhờ trò bịp lừa
Cộng sản thua vì lo xiên xỏ
Hỡi linh xưa
Những người trước đã bị giết oan
Người năm cũ bị chôn không tỏ
Có linh thiên xin về thượng hưởng
Đồng Văn